Teya Salat
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 CÂU CHUYỆN NHỎ CHỐN THẦN TIÊN


Phan_2

Ba

Sau khi ta nói Trì Khanh xấu, hắn không thèm để ý ta một canh giờ. Mặc kệ ta nói bao nhiêu lời hay ý đẹp, hắn cũng chỉ đưa lưng về phía ta ngồi trong góc, bóng dáng vô cùng thê lương……

Mẫu hậu nói rất đúng, sự thật luôn làm người tổn thương.

Ta đã dùng hết vốn từ, nhưng ngồi không cũng xấu hổ, đành phải đứng dậy nói: “Thuốc đã nấu xong rồi, ngươi nhớ uống lúc nóng, ngày mai ta sẽ đến thăm ngươi.”

Một câu từ chỗ Trì Khanh bay tới, “Cô lại muốn bỏ ta lại?”

Mặc dù câu này ngắn, nhưng có ý lên án, ta lập tức lắc đầu phủ nhận, “Không.”

“Trời còn chưa tối, ngươi đi sớm vậy làm gì?”

” …. ” Không thể nói là ta sợ hắn ghi hận chứ?

“Lại đây.” Cuối cùng hắn cũng xoay người, mặt không chút thay đổi vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Ngồi xuống chỗ này.”

Ta bưng chén thuốc qua, hắn ghét bỏ liếc chén thuốc to đùng sền sệt một cái, nhắm mắt lại uống một hơi, sau đó ném cái chén sang một bên. Ta thấy vậy muốn đi nhặt lại, lại bị hắn nắm cổ tay, đưa mặt đến gần mặt ta, ánh mắt sáng rực.

Ta nhìn hắn chăm chú…….

Sau đó,

“Này….” Ta cẩn thận mở miệng, “Bên mép ngươi còn dính thuốc.” Hơi bẩn đấy…….

Khóe miệng hắn hơi run rẩy, kéo ống tay áo của ta lau miệng………

Ta rất muốn chỉ trích, nhưng ngại biểu tình vô cùng nghiêm túc của hắn, đành phải thôi…….

“La Lạc.” Đột nhiên Trì Khanh nhẹ nhàng gọi ta.

Ta đáp: “Ừ.”

“Cô nhìn khuôn mặt của ta này….” Hắn nắm tay ta đặt lên hai má của hắn, hai tròng mắt híp lại, có chút dụ hoặc mở miệng, “Thật sự xấu sao?”

Ta trả lời vô cùng chắc chắn, “Xấu.”

Nụ cười của hắn cứng đờ, một lát sau lại tiếp tục nhẹ nhàng hỏi: “Xấu chỗ nào?”

Ta rút tay lại, thành thành thật thật trả lời, “Lông mi quá dày, con mắt quá đen, cái mũi quá cao, môi quá hồng, da quá trắng….” Thân là nam tử mà lớn lên thành cái dạng này, phụ mẫu hắn chắc thương tâm vô cùng…….

Hắn nghe vậy thì dở khóc dở cười, “Theo như cô nói, nam tử như thế nào mới coi là đẹp?”

Nói đến chuyện này ta liền hưng trí bừng bừng, “Đương nhiên là như Đông Linh Tinh Quân, bộ dạng của ngài đúng là hiếm có!”

“Ngươi chắc chắn người ngươi nói đến là người chưởng quản việc thưởng phạt trên tiên giới – Đông Linh Tinh Quân?”

“Đúng vậy.”

“Cô thật là….” Hắn vốn vừa cười vừa lắc đầu, cuối cùng thành ôm bụng cười cười to, “Thật hiếm có.”

Ta không thèm so đo với hắn, im lặng thu dọn chén thuốc.

“La Lạc,” Hắn lười biếng dựa vào tường, “Xem ra vết thương của ta không thể khỏi trong vòng một tháng, trong thời gian này cô nên chăm sóc cho ta.”

Tuy ta rất muốn hỏi hắn vì sao không báo cho người thân, nhưng mỗi nhà đều có chuyện của mình, hắn không nói đương nhiên có lý do cả. Xương sườn trước ngực hắn bị ta làm gãy, lại bị ta chê xấu, nếu như lại bị ta đụng đến chuyện thương tâm, chẳng phải ta sẽ thành nghiệp chướng nặng nề?

Dù sao cũng chỉ là một tháng, đợi sau khi vết thương của hắn lành hắn sẽ trở về thôi.

Vì thế ta trịnh trọng đồng ý, “Được!”
Bốn

Mỗi ngày ta đều đi lại giữa thành Phượng Hoàng và sơn động, nháy mắt đã qua nửa tháng. Nửa tháng này ta và Trì Khanh đã hiểu nhau hơn, ngoại trừ hắn thích ăn hoa quả giống ta, thích xem sách của nhân gian, có thành kiến với việc bữa đó ta bỏ hắn lại một mình, cũng ngoại trừ ta hơi khinh thường việc nửa tháng hắn chỉ mặc một bộ quần áo, hai ta ở chung xem như không tệ.

Hôm nay ta hái được vài loại hoa quả mới, vào trong động không thấy bóng dáng hắn, ta để hoa quả lại rồi ra ngoài tìm hắn, cũng không nghĩ rằng sẽ thấy cảnh Trì Khanh đang tắm trong hồ.

Ta thề với Phật tổ và Bồ Tát, ta tuyệt đối không cố ý muốn nhìn Trì Khanh trần truồng…. Không, là hở lưng, nhưng nếu không cẩn thận để ta nhìn thấy, nhìn một chút cũng không sao…..

Nghĩ vậy ta liền rón ra rón rén núp sau một tảng đá lớn, chỉ thò nửa đầu ra xem xét.

Trong hồ, Trì Khanh đưa lưng về phía ta, tóc đen dài không buộc, da thịt trắng nõn nhưng không gầy yếu, bọt nước uốn lượn rớt xuống theo đường cong của cơ bắp, cuối cùng rơi xuống nước tan biến.

Ta vô thức nuốt nước miếng, Trì Khanh như vậy……. cứ như muốn mời ta ăn thoải mái…………

Trong lúc ta còn đang thèm nhỏ dãi, một đạo ngân quang từ chỗ hắn bắn đến chỗ ta, ta sợ tới mức rụt đầu trốn, không dám tiếp tục nghênh ngang ngắm nhìn.

Giọng nói lười biếng của Trì Khanh vang lên, “Tiểu tặc nơi nào, cứ lén lén lút lút, ngươi có mưu đồ gì?”

Nghe khẩu khí của hắn liền biết hắn đã sớm phát hiện là ta, lại cố tình nói cái gì mà tiểu tặc lén lút, đúng là sỉ nhục ta. Một kẻ bị nội thương còn gãy xương sườn, có gì đáng giá để ta trộm?

Ta vừa định nói chuyện thì nhìn thấy quần áo hắn đặt trên tảng đá, trong đầu nảy ra một ý.

“Khi nãy ngươi nói ai là tiểu tặc?” Ta nhắm mắt lại, mạnh mẽ đứng lên, ôm toàn bộ quần áo vào lòng, thầm quyết tâm nếu hắn không chịu thua thì sẽ không trả quần áo cho hắn, cho hắn tắm sướng luôn……..

Ta chờ hắn tiếp lời, nhưng một lúc lâu sau hắn vẫn im lặng, ta nhịn không được trợn mắt lên nhìn lén, lại phát hiện có người đứng ngay trước mặt ta, hơi thở ấm áp phả vào mặt.

“La Lạc… ” Giọng nói hắn trầm thấp, bên trong có lẫn chút ý cười, “Cô dám trợn mắt?”

Vì sao không dám?

Ta trợn mắt, mặt hắn rất gần mặt ta , gần đến mức khi hắn chớp mắt, lông mi sẽ nhẹ nhàng quét lên mặt ta……..

Hắn cười, đồng tử đen nhánh lấp lánh như vì sao trong đêm, “La Lạc, tại sao cô không hít thở?”

Vì tỏ vẻ không đồng ý với những lời này, ta dùng sức hít vài hơi thật sâu…..

Ý cười của hắn càng sâu, lại hỏi: “La Lạc, tại sao cô chảy máu mũi?”
Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .